Chuyện là
Hôm qua, mình tham gia buổi zoom gồm khoảng 5-7 người cùng nhau nói về chuyện thực hành Trang viết sớm mai (Theo phương pháp Morning Pages của cô Julia Cameron trong quyển The Artist's Way), buổi zoom do chị Phiên Nghiên điều phối. Tụi mình đã đi qua được 4 tuần, sáng này tỉnh dậy cũng viết 3 trang A4, có thể có những ngày vì điều gì đó mà không viết nhưng chắc chắn vẫn để bản thân viết vào 1 ngày hôm sau khác.
Buổi zoom một tiếng rưỡi, lần lượt mỗi người sẽ check-in, chia sẻ hành trình của mình sau 4 tuần thực hành viết. Sau khi người nói, mọi người nghe xong sẽ gửi lại cho người nói những từ khoá mà bản thân nhớ, bản thân nghe được qua chia sẻ. Trong một tiếng rưỡi ấy, mình nghe được những nỗi sợ, những kỉ luật, những day dứt khi bận quá không viết. Mình nhìn thấy những điều mà trong 40 phút mỗi sáng ngồi viết mình cũng mang theo: sự cô đơn trên trang viết, những vòng lặp trong suy nghĩ, những miên man, vụn vặt không biết diễn tả sao cho gọn ghẽ, súc tích, những hoang mang của mỗi người trên hành trình sống, không biết ngày hôm nay sẽ thế naog, tương lai ra sao.
Mấy hôm rồi khi nhận ra bản thân có những vòng lặp trong suy nghĩ và cuộc sống, mình cứ dừng mãi ở chuyện ghi nhận, làm thế nào để thôi kiếm tìm sự ghi nhận của người khác, làm thế nào để bản thân học cách ghi nhận chính mình tốt hơn. Thế rồi, trong buổi zoom hôm qua, câu trả lời đã đến với mình theo một cách dễ chịu nhất. Trước giờ mình chỉ ghi nhận những thứ mà với mình, nó rất wow, nó mang đến cho mình cảm xúc rõ ràng, to tát. Vậy những thứ nhỏ nhưng mình bồi đắp hàng ngày thì sao, sao mình không ghi nhận nó, giống như mỗi ngày đắp thêm một viên gạch, để xây dựng nên ngôi-nhà-chính-mình.
Đây là đoạn check-in của mình với nhóm, vì mình đang trong giờ làm nên đã text lại để mọi người cùng đọc
“Em xin phép text ạ vì em đang không nói được. Lúc nghĩ về 4 tuần vừa rồi em thấy mình có cố gắng mỗi sáng, có những lúc sáng dậy không làm gì cả mà chỉ kịp ngồi viết rồi đi làm luôn. Em nhận ra mình có những vòng lặp trong suy nghĩ, chuyện làm mãi mà không thấy giỏi, chuyện viết mãi mà không hiểu mục đích của mình, em không nghĩ là mình có thể dậy và viết đầy đủ như thế, và khi em tỉnh dậy không muốn đi làm, thì việc viết là thứ duy nhất kéo em dậy. Em nhận ra khi mình không có trồi sụt cảm xúc về mặt yêu đương, thì những suy nghĩ về công việc nó đến nhiều hơn, nặng nề hơn.”
Lúc chia sẻ mấy điều này xong, chị Phiên Nghiên gợi ý cho mình chuyện đặt câu hỏi sau mỗi lần viết xong:
Hôm nay mình có sáng rõ hơn điều gì về chính bản thân mình không?
Hôm nay, vẫn có vòng lặp, nhưng có gì mới trong vòng lặp không?
Lúc nhận được câu hỏi xong, mình thấy một niềm vui, sự an ủi, sự sáng rõ đến với mình. Trong chính những nỗi sợ và chán chường, việc chậm lại một chút, nhìn sâu thêm một chút lại cho mình cơ hội được mở ra những điều mới về bản thân mà mình không hề hay biết.
Đóng gói
Với hành trình 12 tuần thực hành viết, mình viết, quan sát bản thân, lắng nghe trải nghiệm của người khác, soi chiếu chính mình, bớt tìm câu trả lời thì câu trả lời lại nằm trong chính những câu hỏi từ lúc ban đầu. Và mình cho phép bản thân được quyền dừng lại và đi tiếp ở ngay điểm dừng đó, buông bớt đi những mong cầu râu ria, giữ lại đúng cốt lõi là viết-chỉ-để-viết, đủ được 3 trang mỗi sáng mà thôi.
Khoe chuyện những câu chữ nâng đỡ nhau trong group thực hành viết :”D
Một chuyện bên lề
Trong lúc mình nghĩ xem là tuần này sẽ viết về điều gì, mình nhớ đến chuyện hôm qua lật giở những dòng Notion, đã có một thời mình rất chăm chỉ dùng, đến mức tải app về điện thoại, có cái gì cũng mở Notion ra dù chỉ là những dòng note vội thay vì dùng notes của Iphone. Thời điểm ấy, mình có mấy ghi chép như này:
Mình bỏ nhiều thứ hàng ngày, mỗi ngày bỏ một thứ bé nhỏ. Mỗi nỗ lực diễn đạt đều là chúng ta bỏ bớt một phần của mình lại
Những cái được sau khi bỏ thực ra là sự nhặt lên, vậy làm sao để nhẹ, vậy thì lại bỏ. Nếu góc nhìn càng rộng, càng xa thì đều ngắm nhìn được nhiều thứ hơn. Giữ mình nhẹ để quan sát mọi thứ.
Quote này từ Podcast Have a sip, tập với anh Đỗ Hữu Chí: Đây là tập mình nghe đi nghe lại rất nhiều lần :”D
Cảm giác tự ti (chỉ xuất hiện đánh giá giá trị của bản thân mình), khi dùng từ mặc cảm → thiên về phức cảm và chắc chắn lệch lạc
Ghi chú này là sau khi đọc xong Quyển sách Dám bị ghét. Mình đọc quyển này cách đây 4 năm, tiện thể giới thiệu mọi người nghe thêm review của Better Version
Cuộc sống có nhiều thứ để hy vọng, cố gắng nhìn theo cách khác
Không nhất thiết phải biết ngay kết quả của 1 việc mình đã làm, chấp nhận có những cái dài hạn, phải rất lâu mới biết kết quả
Ghi chú này là sau khi xem xong Phim Hospital playlist: Mọi người hay bảo phim này kiểu healing nhưng mình không thích label phim kiểu vậy, đối với mình phim như dòng suối mát, róc rách lấp đầy mình trong những ngày vỡ nát.
Lúc đọc đến đoạn này, mình nhớ đến câu “Một bài học mãi chưa xong”. Trước giờ mình hay dùng câu này cho chuyện tình cảm, nhưng mà với những dính mắc, chấp niệm ở thời điểm này, mình nghĩ nó dùng cho mọi bài học xuất hiện trong cuộc đời này thì đúng hơn.
Những điều mình nhớ nhất sau khi tiêu thụ một nội dung nào đó, đều đang phản chiếu những bài học, những nỗi sợ, những điều mình đã đánh rơi trên hành trình sống có phần vội vã này. Và có lẽ, mình đã học được bài học đó nếu một ngày xem lại, mình không còn thấy quá nhiều vỡ oà trong những nội dung đã từng đem đến rất nhiều bài học.
Chuyện năm hết, Tết đến
Hôm trước mình đi gặp bạn, thế quái nào hai đứa đều viết trong thiệp là cảm ơn vì đã đồng hành đến tận giờ này, vẫn ở đây với nhau sau một năm khó khăn nữa. Càng lớn, càng nhận ra cuộc sống khắc nghiệt, những mối quan hệ thì mong manh. Tự nhiên mình thấy lòng cũng bồi hồi, chẳng biết mấy năm nữa, những mối quan hệ nào sẽ ở lại bên đời nhỉ. Thế rồi mình đã lên danh sách để xem viết thư cho ai, mua quà tết cho ai, nhắn tin cảm ơn ai. Dẫu biết mọi sự đến và đi đều có những ý nghĩa riêng, nhưng lòng vẫn không thể không có chút cảm khái trước những biến động.
Viết đến đây, cũng đã là ngày 25 tháng Chạp rồi. Cũng cần lên dây cót chuẩn bị cho mấy ngày Tết, chúc tụi mình giữ tâm sáng rõ, tỏ tường để thông cảm cho nhau hơn sau một năm khó khăn và mưu sinh vất vả.